Tuesday, March 22, 2016

Sự cố ngoài ý muốn - Lam Lâm (Chương N+2)


Tiếu Đằng mở cửa xe đi vào, lúc bấy giờ tài xế mới thất thần phát hiện ra hắn, sợ hết hồn hỏi "Tiếu tiên sinh, bây giờ ngài muốn đi đâu?"

Một hồi sau hắn mới đáp: "Tuỳ anh"

"..."

Tài xế thấy vậy không dám hỏi nhiều, vội lái xe đi trong màn mưa.



Chiếc xe cứ chạy loanh quanh không mục đích, Tiếu Đằng lặng yên ngồi trong xe, mặt không biểu lộ một tia cảm xúc.

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trong làn mưa mù cảnh vật cứ lần lượt vút qua, lấp loá đâu đó thân ảnh của người đi đường, cỏ cây hoa lá, rồi tới đủ loại cảnh sắc nhàm chán hai bên, những biển quảng cáo bắt đầu lên đèn lấp lánh tẻ nhạt, những tấm áp phích khổng lồ của rạp chiếu phim....

Đột nhiên hắn chợt nhớ tới cái hẹn với Dung Lục. Người kia đã nói nhất định sẽ đợi hắn.

Vậy mà hắn đã sớm quên.

Sau khi hồi phục tinh thần, hắn quay về phía tài xế: "Đưa tôi tới rạp chiếu phim XX"

Cơn mưa bất chợt khiến những người đang mua sắm trên phố đều chạy nháo nhác , trước cửa rạp chiếu phim cũng vô cùng quạnh quẽ, nhưng từ xa Tiếu Đằng đã nhìn thấy một bóng người vẫn kiên trì đứng đó.

Mái che vốn dĩ cũng có thể tránh được mưa, nhưng vì gió lớn nên đứng mãi vẫn không tránh khỏi bị tạt ướt.

Bởi vậy nên gã thanh niên kia một thân ướt nhẹp, nước mưa rớt tong tỏng từ đầu xuống chân, dáng dấp nom thê thảm vô cùng.

Nhìn thấy Tiếu Đằng đến gần, gã thanh niên mừng rỡ mở to mắt, trên môi lộ ra một nụ cười xán lạn giữa làn mưa. Gã vui vẻ nói: "Anh đến rồi."

"..."

"Tôi còn tưởng anh sẽ không đến..."

Tiếu Đằng tay che dù, đứng cách Dung Lục chỉ vài bước chân.

Hắn không muốn tiến lại gần, cũng chẳng muốn nói thêm câu gì. Trong lòng hắn là một mảnh lãnh đạm.

Dung Lục thấy hắn đến trễ cũng không truy cứu, dáng vẻ vẫn cực kì cao hứng mà hồ hởi: "Cặp vé kia quá giờ mất rồi, hay là để tôi đi mua vé khác nhé, anh muốn xem gì?"

Tiếu Đằng chỉ đáp "Về thôi"

"..."

Dung Lục nhìn hắn, rồi đột nhiên cất tiếng: "Tiếu Đằng"

"..."

"Tôi đối với anh, là thật lòng"

"..."

"Thực sự."

"..."

"Nói ra có thể anh không tin, nhưng trước đây quả thực tôi chưa từng nghiêm túc với bất cứ người nào."

"..."

"Vậy nên tôi cũng không có nhiều kinh nghiệm lắm"

"..."

"Có thể chúng ta ban đầu cũng không được suôn sẻ, anh cũng chẳng thích tôi"

"..."

"Nhưng nhất định sau này tôi sẽ khiến anh yêu tôi"

"..."

"Toàn bộ những lời này, đều là thật tâm."

Tiếu Đằng vẫn giữ nguyên khuôn mặt vô cảm mà nhìn gã thanh niên trẻ tuổi. Gương mặt trắng nõn ấy đã ướt đẫm nước mưa nhưng đôi mắt đen tuyền sâu thẳm vẫn đang nhìn hắn chăm chăm, tựa hồ như có cả ánh lửa.

Hắn đáp: "Tới đây"

Dung Lục không nói nhiều, chỉ hướng chân bước theo hắn.

Tiếu Đằng lạnh lùng: "Lên xe đi"

"..."

Ngồi trong xe Tiếu Đằng không nói nữa, Dung Lục cũng im lặng không lên tiếng, cũng chẳng dám hỏi gì. Duy chỉ có ánh mắt gã từ đầu đến cuối vẫn dán chặt không rời khuôn mặt Tiếu Đằng.

Tiếu Đằng vẫn ngồi im, tỉnh táo mà vững vàng.

Nước mưa đã khô dần trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn, nhưng ánh mắt của gã thanh niên kia vẫn nóng rực, không chút hồ nghi, cũng chẳng dò xét, chỉ đơn thuần cháy bỏng mà chăm chú nhìn, tựa hồ như muốn nhìn tới tận sâu thẳm tâm hồn hắn.

Về tới nhà đâu đâu cũng sáng rực ánh đèn, ánh sáng hắt lên màn mưa soi rõ từng hạt nước li ti như bụi. Gian phòng ngủ thật ấm áp và yên tĩnh, vách tường dày khiến tiếng mưa rơi bên ngoài chỉ còn vọng lên bàng bạc.

Dung Lục thay bộ quần áo ướt đẫm nước mưa, dùng khăn bông vò qua mái tóc ướt. Tuy nhìn hơi thảm nhưng mái tóc rối lại càng khiến gã trông thuần khiết hơn.

Tiếu Đằng ngồi trên ghế gỗ trải nhung, lạnh lùng quan sát gã.

Gã thanh niên trước mặt cũng thoải mái đón nhận cái nhìn của hắn.

Vẻ ngây thơ trẻ con cùng biểu cảm cợt nhả đã biến mất trên khuôn mặt Dung Lục, trông gã giờ đây nghiêm túc đến kì lạ, còn phảng phất cả sự trưởng thành của một người đàn ông.

Một hồi sau Tiếu Đằng mới mở miệng: "Cậu nói mình thành tâm..?"

"Phải"

Biểu cảm của Dung Lục vừa có nét anh tuấn khiến lòng người an tâm, lại vừa có sự kiên định trung thành như đang đáp lại chủ nhân.

Tiếu Đằng chậm rãi nói tiếp: "Vậy hãy cho tôi xem cậu có bao chân thành."

Dung Lục nhìn hắn thật lâu, sau đó chậm rãi quì gối, nâng lên bàn chân trần của hắn.

...

Vì đã quen với đồng hồ sinh học nên hôm nào Tiếu Đằng cũng thức dậy từ rất sớm. Hắn nghe thấy tiếng chim hót véo von ngoài cửa sổ, cảm nhận không khí mát lạnh của sớm mai đang tràn vào. Vì trong chăn vẫn còn có hơi ấm của một người nữa nên hắn chẳng thấy lạnh lẽo chút nào.

Hôm qua hắn ngủ thật ngon giấc, không trằn trọc, không ác mộng, không lúc tỉnh lúc mơ.

Lâu lắm rồi mới ngủ ngon như vậy nên tự nhiên trong hắn nổi lên một cảm giác lười biếng kì lạ, từ đầu đến chân đều ấm áp dễ chịu khiến lần đầu tiên trong đời hắn cứ muốn nằm dài mãi trên giường.

Tiếu Đằng nhắm mắt lại, tự nuông chiều cảm giác thư giãn ngắn ngủi của bản thân.

Ngay khi đó hắn nghe thấy một âm thanh nhu hoà vui vẻ vang nhẹ bên tai: "Chào buổi sáng"

Tiếu Đằng quay đầu lại. Đáp lại hắn là nụ cười rạng rỡ của gã thanh niên kia. Mái tóc và làn da của gã như đang toả sáng lấp lánh, đôi mắt rạng ngời phản chiếu những tia nắng mai rực rỡ.

Nhìn cảnh tượng đó, ý nghĩ đầu tiên vụt qua tâm trí Tiếu Đằng chính là, Dung Lục quả thực vô cùng đẹp trai.

Hắn hờ hững đáp: "Chào buổi sáng"

Dung Lục mỉm cười "Anh ngủ có ngon không?"

Tiếu Đằng nói: "Cũng ổn"

Hắn không ngờ đáp lại câu nói ấy là một nụ hôn chụt lên trán.

Lòng Tiếu Đằng chấn động, nụ cười tươi tắn như hoa xuân của gã thanh niên kia đã khiến hắn nhất thời mất cảnh giác.

Tiếu Đằng ngồi dậy, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt gã thanh niên.

"Dung Lục"

Gã thanh niên vui vẻ đáp: "Sao?"

"Cậu không nên hiểu lầm"

Nụ cười vẫn kiên định trên môi Dung Lục.

Tiếu Đằng nói tiếp "Tôi khá hài lòng với sự phục vụ của cậu. Nhưng ngoài cái đó ra thì không có ý tứ gì khác."

"..."

"Tối hôm qua... không có nghĩa lí gì cả, cậu hiểu chứ?"

Gã thanh niên yên lặng một chút rồi cười đáp: "Tôi hiểu"

Tiếu Đằng ừ một tiếng. Đây cũng là một điểm mà hắn thích ở Dung Lục.

Dung Lục rất thức thời, biết tiến lùi đúng lúc. Với Dung Lục thì dù chẳng cần nói rõ mọi sự hay làm tới tận cùng gã vẫn tinh ý hiểu hết toàn bộ.

Tiếu Đằng đứng lên, chậm rãi mặc lại quần áo, chỉnh trang dung mạo của mình. Dung Lục nằm trên giường nhìn hắn, sau đó đột nhiên cười tít "Vậy sẽ có lần sau đúng không?"

"..."

Tiếu Đằng liếc mắt nhìn gã "Phải tuỳ tình hình"

Dung Lục tiếp tục cười "Tôi rất mong chờ."

"..."

Xét về một mặt nào đó,trên đời này có lẽ Dung Lục là kẻ duy nhất cần đến hắn.

Mà hiện giờ hắn cũng đang khát khao cảm giác được người khác cần.

Vậy coi như hoà, mỗi bên đáp ứng nhu cầu của nhau đi.

..

Dù hôm nay ngủ rất ngon nhưng khi tới công ty tâm tình Tiếu Đằng vẫn không tốt lắm.

Hắn cố không nghĩ tới chuyện với Lăng Mai. Nhưng trong lòng hắn vẫn có một mảng tối đen mà mỗi khi hồi tưởng lại giống như tự chọc một lỗ thật lớn vào trái tim. Cảm giác này khiến hắn không tài nào tập trung nổi vào công việc. Hắn cần phải tìm cách lấp đầy lại tâm mình.

Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó là cái đầu của Dung Lục ngó vào: "Cưng ơi"

"..."

Thế này thì gõ cửa còn có ý nghĩa gì đây.

Bất quá hắn cũng dần quen với cái tính lanh chanh của Dung Lục rồi. Hiện giờ hắn cũng chẳng còn điều gì thực sự cần phải che giấu cậu ta nữa, ngược lại Dung Lục cũng không đối hắn làm mấy trò quấy rối thừa thãi.

"Vụ ở bãi đậu xe hôm trước tôi đã điều tra được rồi. Là La Hằng Nguyên thuê người"

"Ừm" trên phương diện đối thủ làm ăn, nghe cái tên này không khiến hắn cảm thấy bất ngờ một chút nào.

Dung Lục hỏi tiếp "Anh có muốn đến xem không?"

"Đi"

"Còn một chuyện nữa, lần trước anh còn bị kẻ nào đó ném rác vào cửa sổ xe đúng không?"

"Phải" Với người bình thường thì việc có kẻ đập kính xe vứt vào mấy bao rác tanh tưởi đã là mất mặt lắm rồi, nhưng với người ưa sạch sẽ như hắn thì đây quả là một cơn ác mộng không gì xoá nổi.

Khi ấy thứ khiến hắn tức giận gần chết chính là hung thủ vẫn có thể nhân lúc hỗn loạn bỏ trốn. Mấy tay vệ sĩ hắn thuê rốt cục chẳng làm được trò trống gì cả.

"Vụ ấy cũng điều tra ra rồi, là một nam sinh tên Triệu Kiệt, đang sống cùng bà ngoại. Có cần tôi tới dằn mặt không"

Tiếu Đằng đáp "Thôi bỏ đi"

Dung Lục ngạc nhiên hỏi: "Ồ? Không cần dạy dỗ chút hở?" Lúc đó chẳng phải Tiếu Đằng đã nổi trận lôi đình phun lửa tứ phía đó sao.

Tiếu Đằng nói: "Cũng chỉ là hạng tiểu nhân thôi. Dằn mặt mà làm gì?"

Dung Lục nhìn hắn, nở nụ cười "Cưng à, lắm lúc em cũng thật khoan dung."

"..."

Tuy bình sinh hắn tính nết hung bạo, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng cũng không phải kiểu người dễ dàng căm hận kẻ khác. Chỉ cần đối phương không mạo phạm tới hắn quá mức thì hắn cũng sẽ không chấp nhất trả thù từng tí một.

Khi đó hắn nổi giận là để phát tiết mọi bức bối trong lòng. Nhưng thù hằn là thứ xa xỉ, oán giận lại càng xa xỉ hơn.

Với hắn mà nói, cả yêu thương và oán hận đều phi thường đắt giá.

Ngẫm lại thì năm đó Âu Dương Hy Văn bị hắn căm hận đến mức phải ra tay, xét về một mặt nào đó có khi cũng là một loại vinh hạnh. Dù sao thì không phải tiểu nhân vật nào trên đời cũng 'may mắn' được hắn ghim hận như vậy.

Cứ nghĩ tới Âu Dương Hy Văn là hắn lại cảm thấy một cỗ khó chịu dâng lên trong người.

Chắc do bữa tiệc đoàn viên hôm Trung Thu quá sức thuận hoà khiến cho Tiếu Huyền hoang tưởng về cảm giác đầm ấm vui vẻ của gia đình. Thành thử hai ngày trước em trai thân yêu của hắn đã phấn khởi gọi điện cho hắn, nói rằng đã rất lâu rồi không ăn tiệc nướng cùng cả nhà nên muốn dẫn Âu Dương Hy Văn tới mở tiệc BBQ.

Tiếu Đằng vốn chẳng hứng thú gì với tiệc nướng, lại càng không hứng thú gì với Âu Dương Hy Văn.

Nhưng Tiếu Huyền đã lâu lắm rồi không chủ động ngỏ ý muốn về nhà.

Cái cảm giác bị ép phải 'mua 1 tặng 1' này khiến hắn vô cùng bực bội.

Vừa nghĩ hắn vừa cau mày. Thấy vậy Dung Lục vội hỏi "Anh làm sao thế?"

Tiếu Đằng dùng vẻ mặt nửa căm ghét nửa bi thống mà đáp: "Tối nay mở tiệc nướng ở nhà..."

Dung Sáu cười "À, việc này tôi đã dặn dò cô Hoàng chuẩn bị kĩ càng rồi"

Tiếu Đằng thoáng thả lỏng lông mày: "Ừm..."

Có Dung Lục ở bên, quả là đỡ lo...

Buổi tối trong vườn hoa, mọi người huyên náo vừa nói chuyện vừa bày biện giá nướng. Đèn treo khắp nơi từ trên cây tới hành lang, cả hai bên con đường cỏ. Trên suối phun nước cũng chăng đèn sáng lấp lánh, trong hoa viên bốn góc đều rực rỡ ánh đèn, khiến cho khung cảnh vốn thường ngày tĩnh lặng trở nên sôi động lạ thường.

Tiếu Huyền dẫn Âu Dương Hy Văn đến rất đúng giờ, còn khách sáo mang theo hai bình rượu cùng một hộp bánh ngọt.

Nhìn mấy thứ đó Tiếu Đằng chỉ nghĩ trông hệt như đôi vợ chồng son về thăm nhà mẹ đẻ!

Các con gái hắn đều vui sướng cực độ, hết chạy lên lại chạy xuống, bận bịu luôn tay. Bọn trẻ đứa nào cũng yêu mến chú Huyền, cũng lâu lắm rồi đại gia đình mới tự nhiên mở tiệc cùng nhau như vậy.

Lửa than đỏ chót, bên trên là đủ loại đồ ăn hình thù đa dạng đang xì xì bốc khói, toả ra mùi thơm vô cùng hấp dẫn. Bốn người lớn, bốn trẻ nhỏ, thêm cả gia nhân trong nhà khiến cho hoa viên thật là náo nhiệt.

"Nấm hương chín rồi đây, ai muốn ăn nào?"

"Anh ơi, để lại cho em chút thịt cuộn đi"

"Thầy ơi, lật mặt cái đó đi."

"Đưa hộ cháu chai tương với"

"Tiêu rồi tiêu rồi! Cháy mất rồi!"

"Ahahaha"

Tiệc nướng rõ ràng là một phương thức nấu ăn rất náo nhiệt.

Nhưng Tiếu Đằng không tham gia cùng đám đông huyên náo ấy, hắn vốn không thích cảnh nấu nướng toàn khói khói lửa lửa, vậy nên chỉ ngồi ở xa xa, tay cầm chén rượu lặng lẽ ngắm nhìn bọn họ ồn ào.

Trên đầu hắn là giàn hoa leo tử đằng, màu xanh biếc dạt dào đong đưa theo làn gió mát, như muốn cuốn theo thân ảnh hắn hoà vào với bóng cây.

Tiếu Huyền tiến lại chỗ hắn, trên tay cầm một đĩa toàn đồ ăn đã nướng chín.

"Anh à, không ăn một chút sao?"

Tiếu Đằng nhận lấy, liếc một chút hai miếng cá thu vàng óng trên đĩa.

"Thầy nói món này ăn rất ngon"

"Ừm"

Hai người yên lặng ngồi dưới dàn hoa, ngắm nhìn Âu Dương Hy Văn và mấy đứa trẻ đang bận rộn đằng xa. Âu Dương Hy Văn tuy tính tình nhút nhát e thẹn nhưng dù sao cũng là giáo viên, nên đối với đám nhóc kia vẫn có chút uy thầy giáo.

"Anh biết không, hồi ấy trước khi nhập học em tình cờ gặp thầy ấy trên đường" Tiếu Huyền nâng cằm khẽ nói "Lúc đó em cảm thấy người này đúng là rất hợp với hình mẫu của mình"

"..."

"Không ngờ vừa mới vào học em đã gặp lại thầy ấy"

"..."

Tiếu Huyền nói tiếp, vẻ mặt xinh đẹp ôn hoà "Có lẽ đây chính là duyên phận"

"..."

"Lần đầu nói chuyện với thầy ấy, em vẫn có chút căng thẳng. Nhưng thầy thật dịu dàng, lại thiện lương..."

Tiếu Huyền bất giác trút bầu tâm sự, vui vẻ kể lại hết thảy đời sống tình cảm của mình, từ những chuyện mỹ mãn thuận hoà tới đủ loại ngọt ngào cùng gian nan trắc trở.

Tuy không lên tiếng nhưng Tiếu Đằng vẫn lặng lẽ lắng nghe từng chữ một.

Lâu lắm rồi Tiếu Huyền mới lại tìm đến hắn trút bầu tâm sự.

Chỉ là giờ đây hắn đang trong cảm giác tột cùng cô đơn, lại nghe hết thảy câu chuyện hạnh phúc tới từng chi tiết nhỏ của người khác...

Một loại cảm giác mờ mịt nhẹ dâng trong lòng hắn, như thể những lời kia đang vang lên từ một thế giới khác hẳn thế giới của hắn...

Kì thực cho đến tận giờ hắn vẫn không tin Tiếu Huyền đang hạnh phúc, cũng không tin thứ tình cảm kia thực sự là chân ái.

Là bởi hắn chưa bao giờ được nếm thử cảm giác ấy, cũng chẳng thể nào tưởng tượng nổi. Giống như muốn hắn phải ngắm nhìn một thứ màu sắc mà hắn chưa bao giờ gặp qua.

Chợt nhớ tới Lăng Mai, lòng hắn nhất thời cứng ngắc, bàn tay cũng bất giác nắm lại.

"Ui chà!"

Nhìn Âu Dương Hy Văn khệ nệ bê xô nước đá, Tiếu Huyền nhanh nhảu gọi lớn "Thầy cứ để đó đi, để em làm!" Sau đó nhanh như cắt chạy tới bên người kia.

Tiếu Đằng đặt chiếc đĩa lên bàn, tiếp tục lặng im ngồi dưới giàn hoa.

Hai đĩa thức ăn nóng hổi bỗng từ đâu hiện ra trước mắt, Tiếu Đằng vừa ngẩng đầu lên đã thấy Dung Lục đang khom lưng nhìn hắn cười dịu dàng "Anh ăn chút sườn dê đi"

"..."

"Món này không tệ đâu, tôi đã chọn cho anh những phần ngon nhất đấy."

"Ừm"

Dung Lục liếc mắt nhìn đĩa cá thu trên bàn: "Ầy, chẳng phải anh thích ăn cá sao? Tôm biển cũng ngon lắm, để tôi cầm cho anh bóc nhé?"

"...Ừm"

Sườn dê non được nướng vừa chín tới, lại ướp hạt tiêu muối biển nên vị rất thấm, ăn rất thơm. Cắn một miếng đã thấy nước mọng trong khoang miệng, hương vị thơm ngon chỉ chực tan ra nơi đầu lưỡi, khiến cho Tiếu Đằng lúc ấy mới kinh ngạc nhận ra bụng mình đã đói cồn cào tự lúc nào...

Dung Lục dịu dàng nhìn hắn ăn "Tay nghề của tôi khá đấy chứ?"

"Ừm"

Dung Lục cười tít mắt "Vậy tôi lấy thêm cho anh nhé? Cả rượu nữa, mình cùng uống"

Rượu thịt đã đầy đủ, Tiếu Đằng không kìm được mà uống hơi nhiều. Tất nhiên hắn không say, chỉ là có chút lâng lâng.

Rượu giống như chất ma tuý cho thần kinh, mọi thứ tâm tình đều nhờ nó mà bị phóng đại lên gấp bội. Hắn nhìn mọi người vui vẻ náo nhiệt mà bất giác cảm thấy lỗ hổng trong lòng mình lại càng to lớn hơn.

Sau khi tàn tiệc đám gia nhân đều lúi húi thu dọn, Dung Lục dìu hắn về phòng ngủ.

Hắn chỉ cho Dung Lục dìu chứ nhất quyết không được cõng vì hắn cảm thấy bản thân vẫn còn tỉnh táo, vẫn đủ sức để tự đi một mình.

Tiếu Đằng ngồi xuống ghế, hai mắt nhắm lại dưỡng thần, Dung Lục cũng ngồi xuống trước mặt hắn, dùng khăn nóng nhẹ nhàng giúp hắn lau mặt.

Sợi bông mềm mại mang theo mùi hương thoang thoảng cùng ấm áp khiến hắn hết sức thoải mái, hắn thả lỏng người, nhịn không được mà rên lên khe khẽ.

Sau đó hắn thấy môi mình bị một thứ mềm mại chặn lấy.

Tiếu Đằng lập tức mở mắt, dùng tay đẩy gã thanh niên trước mặt ra.

Dung Lục nhìn hắn bằng đôi mắt cún con đen tuyền.

Tiếu Đằng nhìn xuống gã thanh niên kia, một bàn tay chạm lên trán gã, vừa chấn định lại tinh thần vừa duy trì tư thái của bản thân.

"Nếu tôi đồng ý, cậu mới được làm. Nếu tôi không muốn, cậu cũng không được phép đòi hỏi"

Dung Lục nhìn hắn, một lúc sau gã cười "Đồng ý"

Tiếu Đằng lại nói "Tất nhiên cậu cũng được quyền không làm". Hắn vốn dĩ là người rất công bằng

Dung Lục mỉm cười "Tôi biết"

"Cậu hiểu rồi chứ?"

Dung Lục cười tít mắt, tâm tình hoàn toàn không vì bị hắn từ chối mà ảnh hưởng "Đã rõ"

Đây chính là lúc hắn cùng Dung Lục đạt được một thoả thuận ngầm.

Kì thực đối với Dung Lục mà nói, trong 'bản thoả thuận' này lợi ích của gã rất hữu hạn. Tiếu Đằng cũng không biết vì sao Dung Lục lại đồng ý chuyện này.

Dung Lục nói: "Vậy đêm nay tôi muốn ngủ ở đây". Nơi hắn muốn chính là sô pha.

Tiếu Đằng đáp: "Tuỳ cậu"

Đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên.

Dung Lục lại một lần nữa nằm gọn trong ghế sô pha, ngoan ngoãn cuộn chăn ngủ.

Tiếu Đằng nghĩ thầm, phải chăng hắn đã quá vô tình?

Nhưng một lần nữa hắn lại lập tức phủ nhận thứ dao động này.


===================

Đoạn H kia, chính tay mẹ ghẻ Lâm type "lược bớt 10 ngàn chữ" đấy cả nhà ạ.... Sao bả ác quá vậy??? ; r ; Bản trên tạp chí có bị cut không???? :((((

8 comments:

  1. *run run* "lược bớt 10 ngàn chữ"..... Oa oa~~~ Em muốn khủng bố mẹ Lâm!!! Không không, không phải mẹ, là dì ghẻ thì có!!! ;;A;; Em hóng H cặp này từng chút một mờ... TT▼TT

    - Tiếu Đằng hic hic thương chú quá.... Ọ Ọ

    ReplyDelete
    Replies
    1. Mình hiểu mình rất hiểu :(((((( *ôm ôm* sao bả nỡ hành hạ độc giả như vậy chứ huhu =))

      Thôi thì hy vọng bản trên tạp chí có full, nếu có mình sẽ edit đầy đủ vào =))

      Tiếu Đằng quả thực quá đáng thương mà ; ;

      Delete
  2. bé mô cha, tui ko lên đt sếch thì nó ko cho đọc tưởng die link ai ngò máy tính lại đọc được. Thanks bé đã cho uống mấy giọt nước bị bà lâm giam cầm huhu

    ReplyDelete
  3. bé mô cha, tui ko lên đt sếch thì nó ko cho đọc tưởng die link ai ngò máy tính lại đọc được. Thanks bé đã cho uống mấy giọt nước bị bà lâm giam cầm huhu

    ReplyDelete
  4. Không thể tin nổi, thảo nào thấy cụt kì lạ, ra là bị cut :(( mẹ ghẻ thật quá độc ác mà ;;_____;;

    ReplyDelete
  5. Không thể tin nổi, thảo nào thấy cụt kì lạ, ra là bị cut :(( mẹ ghẻ thật quá độc ác mà ;;_____;;

    ReplyDelete
  6. http://qtdammy.blogspot.com.au/2016/10/2-su-co-ngoai-y-muon-lam-lam.html?m=1
    Cái này mới là chính thức end nè bạn ơi

    ReplyDelete